Alechxander Fleming, trong dịp nhận giải Nobel về phát minh ra Penixilin năm 1945, được các nhà báo hỏi về thành công này, ông trả lời một cách nghiêm túc: "Cuộc đời tôi là một chuỗi ”nếu như”. Từ nhỏ tôi chỉ muốn làm một ông chủ trang trại như bố tôi và không chịu học nếu như mẹ tôi không bắt tôi phải sống ở London. Tôi sẽ trượt ở kì thi vào trường Đại học Y St. Mary Hospital nếu như tôi không phải là một thanh niên giỏi bơi lội, có thể đại diện cho nhà trường trong các Olimpic thể thao của sinh viên. Tôi sẽ suốt đời làm thầy thuốc nông thôn nếu như Giáo sư Wright không chọn tôi làm phụ tá cho ông tại phòng thí nghiệm riêng – nơi tôi tìm ra Penixinin.
Phát minh này tôi dự kiến triển khai trong thực tế phải 15 - 20 năm sau, nếu như Đại chiến thế giới không xảy ra, thương vong không nhiều đến mức các loại thuốc chưa kiểm tra, cũng được phép sử dụng thì Penixinin chưa chứng minh được công hiệu của mình, và bản thân tôi chưa được nhận giải Nobel”.